Cuộc sống sinh hoạt không phải chiến trường nên không cần tranh giành phân cao thấp. Người với người hiểu nhau nhiều hơn sẽ bớt đi sự hiểu lầm, tâm liền tâm sẽ giúp tăng thêm phần bao dung và bớt đi sự phân tranh.
Con người thường nhìn vào những thứ vật chất trước mắt mà lo được lo mất, không muốn dùng ánh mắt của mình cùng nhận thức để tìm hiểu xem mình có bao nhiêu phần bao dung.
Bớt nói một chút không chỉ không mất gì mà còn đạt được điều tốt đẹp gấp 3 lần.
Làm người, nên học lấy cách thể hiện biết một nửa và cầu học một nửa. Mọi việc không nên thể hiện quá tinh tường, quá giỏi sẽ khó có đường đi. Đối với mọi người không nên cứng nhắc, bởi cứng nhắc sẽ không đạt kết quả. Biết nhường một chút con đường rộng lớn sẽ lộ ra. Biết bao dung, con đường càng rộng mở.
Khi đắc ý không nên tự mãn, thất bại không nên nhụt trí, hoa nở rồi cũng đến lúc phải tàn, con người rồi cùng già đi. Do đó chúng ta không cầu mọi việc như mình mong muốn mà chỉ cầu có thể tân tâm làm hết trách nhiệm.
Người bị tổn thương vẫn mỉm cười là người có tấm lòng bao dung. Khi bị nhục mạ, người đó có thể làm ngơ coi như không có thì người đó có trí tuệ siêu phàm. Nhẫn không phải là nhu nhược, mà là tha thứ. Lùi bước không phải là không thể đi mà là thể hiện của cảnh giới nội tâm rộng lượng. Xem mọi thứ nhẹ nhàng đạm bạc thì chính là đang tự tại.
San San biên dịch