Ông già giữ xe có xăm một con hổ trên cánh tay. Chỗ giữ xe của ông đông khách đến bực mình. Giá rẻ, không “kỳ thị” xe gì. Nhận hết. Ông thường không từ chối khách giữ xe, vì ai cũng có việc cần mới đi lên cái cơ quan bên hông bãi đó. Nhưng một sáng, ông nói: Cô để xe lên kia giúp tôi. Ông chỉ vào chỗ trống. Cô gái không để xe vào vị trí được chỉ dẫn, mà chỉ de lên lề, xuống và tháo khẩu trang, đóng cốp xe, và hỏi ông phiếu giữ xe. Ông im lặng… Và gầm lên:
– Đi chỗ khác gửi. Đây hết chỗ rồi!
Cô gái không hề kém cạnh, cô hỏi sao không đưa phiếu cho cô.
Ông ngang bướng:
– Cô đi chỗ khác, tôi hết chỗ rồi!
Trong khi đó, bãi xe còn một đoạn dài chưa có xe nào để, và tất nhiên, chỗ ông đã chỉ dẫn cô cũng chưa có ai đậu.
Tôi nghe xong câu chuyện thì đi vào khu xin giấy tờ. Cũng không để ý nhiều.
Cho đến một lần khác, tôi quay lại tòa nhà đó, và đi thẳng xuống hầm để xe vì trời mưa, không đậu xe chỗ ông.
Một hàng xe dài dâng lên liên tục vì ai cũng muốn vào làm giấy tờ, lại giờ cao điểm. Bốn anh thanh niên mặc đồ bảo vệ cao to, còng lưng đẩy từng chiếc xe đậu lung tung vào chỗ. Chỉ 2 phút sau, mọi việc mất kiểm soát, vì tất cả mọi người đều đậu bất cứ chỗ nào mình thích. Cuối cùng, chú bảo vệ già nhất làm việc điều tiết phải la lên: Các anh chị ơi, đậu sát vào vị trí trong vạch dùm tôi, cả ngàn chiếc, anh em xếp sao được.
Ảnh minh hoa
Mặc kệ. Mọi người chỉ đơn giản là thắng xe, gạt chống, lột áo mưa và bỏ chiếc xe nằm ở bất cứ chỗ nào họ thấy tiện. Trong hầm nóng, 4 anh bảo vệ cúi gằm mặt đẩy, kéo từng chiếc xe vào đúng vạch sơn vàng và thẳng hàng, áo nhễ nhại mồ hôi.
Lúc đó, tôi đã nghĩ đến ông giữ xe có hình xăm bên ngoài và trò ngang bướng của ông ở trên kia. Có những người rất kỳ lạ, họ nghĩ rằng họ bỏ ra 5k-10k tiền giữ xe, và họ có quyền ném xe dưới lề đường, bất chấp tình huống của một bãi giữ xe hàng ngàn chiếc và sự vất vả của người làm công việc này.
Cô gái kia, quen thuộc y như lũ người tôi gặp, họ đang mải mê đi xin giấy tờ. Họ cần o bế một ai khác. Họ không quan tâm đến những người thấp kém, người cởi trần, người mặc áo bảo vệ, người dưới hầm. Họ có 5k – đủ sức chi trả để lên xe xuống ngựa, vứt xe đấy, mặc cho ai phải xoay sở cực khổ thế nào với việc họ phải làm, thế mới đáng số tiền bỏ ra.
5k có đủ một bữa cơm cho người giữ xe không? 5k có đủ để biến một người thành đẳng cấp hơn so với một người khác không? – Hay những người giữ xe là những kẻ không xứng đáng được đối thoại, được tôn trọng, hay đáng đời họ làm giữ xe thì phải đẩy xe, kéo xe chứ, than phiền gì nữa?
Ta quá quen với cách tưởng thưởng cho mình quyền được trèo lên lưng người khác cưỡi vì có đủ tiền bỏ ra mua dịch vụ, hay phải cảm thấy được cưỡi thì mới xứng đáng với số tiền bỏ ra. Ta quên mất cách phải tôn trọng người khác – như người – cũng giống mình.
Họ quên mất rằng, chỉ cần đạp ga xe, chạy nhấn lên 2 giây nữa, vượt qua vạch vàng, và kéo chiếc xe sát vào chiếc bên cạnh, họ đã giúp những người bảo vệ bớt đi bao nhiêu mồ hôi, cơn mệt mỏi, và cả sự ức chế trong không gian ngột ngạt thiếu khí của hầm để xe. Hoặc nếu ai giỏi tưởng tượng hơn, những anh bảo vệ đó không xứng đáng bị đối xử thô thiển như vậy, vì họ đang làm thuê với những đồng lương rẻ mạt và cực nhọc của người lao động tay chân.
Với em khách giữ xe thanh lịch có 5k kiểu vậy, gầm lên và đuổi đi như ông giữ xe già , có lẽ là trò rất bực mình mà ông ấy phải làm, để khỏi phải cầu xin như chú bảo vệ bên dưới hầm, với 1 lũ vô tâm kỳ lạ.