Những ngày đầu tiên, cậu bé đã đóng rất nhiều cái đinh lên hàng rào. Nhưng sau đó, cậu bé đã tập kiềm chế dần cơn giận của mình và số lượng đinh cậu đóng lên hàng rào ngày một ít đi. Cậu nhận thấy rằng kiềm chế cơn giận của mình dễ hơn là phải đi đóng một cây đinh lên hàng rào.
Đến một ngày, cậu đã kiềm chế được cơn giận của mình và không còn nổi nóng với mọi người. Cậu đến thưa với cha và ông bảo: ” Tốt lắm bây giờ nếu sau mỗi lần con kìm chế được cơn giận của mình, con hãy nhổ 1 cây đinh ra khỏi hàng rào.”
Ngày lại ngày trôi qua, rồi cũng đến một hôm cậu bé vui mừng hãnh diện tìm cha mình báo rằng đã không còn một cái đinh nào trên hàng rào nữa. Cha cậu liền đến bên hàng rào, ông nói với cậu:
” Con đã làm rất tốt, nhưng con hãy nhìn những lỗ đinh con để lại trên hàng rào. Hàng rào đã không giống như xưa nữa rồi. Nếu con nói điều gì trong cơn giận dữ, những lời nói ấy cũng giống như những lỗ đinh này, chúng để lại những vết thương khó lành trong lòng người khác.
“Cho dù sau đó con có nói xin lỗi bao nhiêu lần đi nữa, những vết thương đó sẽ còn để lại mãi mãi“.