Thứ Sáu, 24 tháng 1, 2014

Ngon như cơm nhà...

Những bữa cơm nhà lắm lúc khiến những đứa xa quê ướt nhòe nước mắt. Chẳng phải vì sơn hào hải vị, mâm cao cỗ đầy, chỉ vì bữa cơm nhà có bố, có mẹ, có anh chị em con thôi!

Học xa nhà, chạnh lòng nhất là mỗi khi đến giờ cơm tối. Khi nhà người ta lục đục bếp đèn, quây quần kề cạnh, thì mấy đứa sinh viên lại í ới gọi nhau hôm nay ăn gì để còn ra ngoài mua. Hôm nào chăm còn cắm nồi cơm rồi nấu mấy món giản đơn, thức ăn để nguyên trong nồi chẳng buồn bày ra đĩa. Hôm nào lỡ ngủ qua trưa, muộn giờ chợ, lại mì tôm, rồi bánh mì, cháo, phở lề đường cho xong bữa. Những bữa ăn vội thế rồi cũng thành quen, cười xòa sinh viên ai chẳng thế!

Những hôm lỡ có sinh nhật tiệc tùng, người này đưa đi ăn, người kia rủ qua ăn ké, cũng ăn nhiều món ngon, cũng thi thoảng vào nhà hàng, quán “xịn”, thế mà chẳng đâu bằng được nồi cá mẹ kho, bát canh chua mẹ làm. Để rồi vội vã, tất bật cả năm chỉ đếm từng ngày mong được về với mẹ, về với bữa cơm nhà đủ người ấm sực mùi yêu thương.

Thành phố lên đèn, cũng là lúc bỗng nhiên thấy lòng mình bé lại. Cứ muốn cuộn tròn một góc, lăn mãi, lăn mãi cho đến lúc chạm được vào lòng mẹ mới thôi…


Ngày xưa xưa, lúc còn mang trong lòng nhiều ước mơ hoài bão, chỉ muốn vẫy vùng biển cả, xách ba lô lên và đi đâu đó ra quá con phố nhà mình để nói với mọi người rằng “nhìn đi, mình đã lớn!”. Giờ đây, đã đặt chân lên một thành phố xa lạ cũng mấy năm, chốn lạ dần thành chốn quen mà sao cứ đau đáu về cái thành phố ngày đó quyết tâm muốn ra đi bằng được.

Ừ thì tự do tự tại, muốn làm gì thì làm, ăn cái gì thì ăn, muốn đi đâu thì cứ việc đến, thế mà lại muốn mau chóng để về với cái bếp nhỏ giản đơn, chiếc mâm tròn, mấy người trong nhà ngồi thành vòng và yêu thương rôm rả.

Thèm được mẹ gắp cho từng miếng ngon. Thèm mấy món ăn bố cao hứng lên cùng nấu. Thèm được tỉ tê những câu chuyện nhỏ to về cuộc sống chật chội ngoài kia. Thèm kể cho cả nhà nghe ngoài kia con tủi thân lắm lắm, ai tốt với con, ai khiến con buồn.

Thèm cái không khí bếp núp sum vầy, chứ chẳng còn là đứa này ngồi trước laptop ăn cơm, đứa kia úp mì tôm vừa ăn vừa gọi điện. Thèm một bữa cơm mà cả năm chỉ được có mấy dịp. Thế mới nói ngày thường cứ muốn tụ tập bạn bè, bố mẹ gọi điện chẳng thèm nghe, giờ chỉ muốn được nũng nịu đôi ba câu khi mẹ gọi xuống nhà soạn bát đũa…

Cứ ngồi ước giá đâu đó có người đợi tôi, nhưng cứ học xa đi, ở nhà lúc nào bố mẹ chả đợi! Còn những người xa lạ nào nào đó nữa, chẳng biết có đợi mình hay không, những gia đình thì bao giờ cũng là tổ ấm.

Những bữa cơm nhà lắm lúc khiến những đứa xa quê ướt nhòe nước mắt. Chẳng phải vì sơn hào hải vị, mâm cao cỗ đầy, chỉ vì bữa cơm nhà có bố, có mẹ, có anh chị em con thôi!